Wednesday, July 1, 2015

Thế Là ...

Thế là
bảy mươi năm rồi
từ ngày nước lớn ngày rằm tháng năm
màu son phù sa cuồn cuộn chảy vào con sông nhỏ An Lương.

Thế là
bảy mươi mùa hè trôi qua vùng trời đằm thắm.

Thế là
bảy mươi năm Thượng Đế ân sủng ban cho tôi rồi nỡ lòng lấy lại một tình ngun ngút yêu thương.

Thế là
bảy mươi năm qua có nhiều năm tôi lầm lũi đi từng bước chập chờn bên giòng sông con, quê mùa nhưng sâu rộng tợ đại dương.

Thế là
bảy mươi năm gặm nhấm, dẫu không là mỗi ngày, sự xót xa vì thiếu thốn một điều vĩ đại trong đời.

Và hôm nay chân vẫn còn bước nơi xa cách giòng sông cũ, lạc lõng những bước chơi vơi!
Chơi vơi tự hỏi còn bao lần được thêm “Thế là bảy mươi …(mốt) (hai) (ba)” ?

Cha ơi!
Thế là
bảy mươi năm rồi từ Cha bỏ con đi xa !

Anh Tú
June 30, 2015